Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017

CÓ MỘT ĐÁM TANG… RẤT BUỒN

Trần Thắng

Hà Nội sắp vào thu, một mùa “vu lan báo hiếu” sắp đến. Tôi lại nhớ tới những ngày này của 15 năm trước.

Sau Tết Nhâm Ngọ (2002), Cha tôi – Trần Độ trở bệnh nặng.

Cha tôi lại vào bệnh viện Hữu Nghị với chẩn đoán ung thư bàng quang. Nằm ít lâu, sức khoẻ ông xuống rõ do suy hô hấp, tháng 5/2002 ông phải đưa ống xông vào để thở và nằm ở phòng cấp cứu. Mặc dù nằm một chỗ, không nói được, đi tiểu qua ống dẫn nhưng ông vẫn tỉnh táo. Ông rất vui khi có người thân, bạn bè tới thăm. Không nói được nhưng ông ra hiệu hoặc bút đàm với mọi người. Giữa tháng 7/2002, ông ra hiệu cho tôi về lấy di chúc của ông ra đọc và thực hiện các việc ông dặn. Trong di chúc ông viết: xin được hoả thiêu và hài cốt đưa về nằm bên mẹ ở nghĩa trang làng Thư Điền, xã Tây Giang, huyện Tiền Hải.

Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

Niềm say mê chụp ảnh của Cha

Nhớ đến cha tôi – ông Trần Độ - hình ảnh còn ghi sâu trong tâm trí chúng tôi không chỉ là vị tướng lừng danh trong suốt hai cuộc kháng chiến của dân tộc, không chỉ là nhà quản lý văn hóa được nhiều văn nghệ sĩ yêu mến mà là một người ham mê viết văn, đọc sách và... chụp ảnh.