Đầu năm 2002, sức khỏe bố tôi đã trở suy yếu. Ông vốn mang bệnh tiểu đường nặng, kéo dài và đã một lần trải qua đợt chữa trị chứng hoại tử lòng bàn chân trái năm 1994. Bệnh tiểu đường của ông đã biến chứng nặng vào cơ quan bài tiết nước tiểu. Khi đó, ông lại bị ngã và gãy cổ xương đùi. Cái ngã nhẹ thôi, chỉ là buổi sáng, ông ngồi dậy và đưa chân xuống giường tìm đôi dép. Không biết loay hoay thế nào mà ông ngồi bệt ngay xuống nền nhà. Và mặc dù cái giường rất thấp nhưng do xương người già đã xốp nên sau đó ông không đứng dậy được. Đưa vào bệnh viện, các giáo sư bác sĩ, cả giáo sư Dân – chuyên gia đầu ngành về xương - đến hội chẩn và quyết định để như vậy và khuyên để Bố tôi “sống chung với cái chân gãy”. Có thể do bệnh tiểu đường nặng nên các vết thương hở khó lành mà muốn thay khớp đùi thì phải mổ.