Thứ Ba, 30 tháng 1, 2018

Làm tròn nhiệm vụ

Thượng tướng Hoàng Cầm, nguyên Trung đoàn trưởng Trung đoàn 148, Đại đoàn 312.
Đồng chí Văn ra tận cửa niềm nở đưa tôi vào trong nhà. Tôi liếc nhìn ngôi nhà xinh xinh cột gỗ, vách nứa, lợp gianh. Đồng chí Văn lấy mấy tờ họa báo đưa cho tôi.

- Cậu vừa ở chỗ khói lửa về, xem cái này một chút cho mát đầu.
Tôi rụt rẻ hỏi:
- Báo cáo anh, bao giờ làm việc ạ?
- Ăn cơm xong, đồng ý chứ? Vào nằm trong giường này mà nghỉ.
Được lời như cởi tấm lòng, tôi đang thèm ngủ, nên vừa ngả lưng xuống đã “kéo gỗ” liền một mạch từ 8 giờ đến 12 giờ mới dậy. Trong lúc ăn cơm, đồng chí Văn hỏi:
- Ở mặt trận, anh em thiếu gì nhất.

Ảnh chụp tháng 12/1954, khi đó ông Hoàng Cầm nguyên Đại đoàn phó Đại đoàn 312 là Đại đoàn trưởng kiêm Chính ủy Đại đoàn 312 - ông Lê Trọng Tấn, nguyên Đại đoàn trưởng là Hiệu trưởng Trường Sĩ quan Lục quân - ông Trần Độ, nguyên Chính ủy Đại đoàn là cán bộ Tổng kết của Tổng cục Chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam.
 Tôi ngẫm nghĩ kể ra thì cái gì cũng thiếu, biết nói cái gì là “nhất” cho đúng. Sau sực nhớ lại những lần đồng chí Chính ủy Đại đoàn Trần Độ xuống thăm đơn vị, chiến sĩ thường chỉ vòi thuốc lào, nên tôi đáp:
- Thưa anh, anh em đang thiếu thuốc lào nhất.
Đồng chí Văn cười:
- Ừ sắp có đấy, đến ngang đường rồi.
...

(Trích “Vài hồi ức về Điện Biên Phủ”, tập II, Nhà xuất bản Quân đội Nhân dân, Hà Nội, 1964).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét