Giang Lam
Kính gửi anh Chín Vinh bài thơ mà anh bảo thích.
Gồng ngực lên đỡ Huân
chương,
Khúc hiển vinh những dặm
đường yêu sao.
Nhịp tênh tênh khúc chiến
hào,
Người còn người mất nao
nao đến điều.
Khúc suy tư những xóm nghèo,
Bao nhiêu ghềnh thác, bấy
nhiêu sự tình.
Mình đi mải mốt, quên
mình,
Mình quên nào biết sự
mình vinh quang.
Nỗi niềm thế tục đa mang,
Thực trung trung thực
hiên ngang cõi người.
Nghênh nghênh sóng gió
dập vùi,
Nhói trong lồng ngực đầy
vơi trận cười.
Nữa ơi em phút chói ngời,
Máu xương nhân loại
rối bời vào thơ.
Lũ đồng chiêm nước
nghẹn bờ,
Ngẩn ngơ đòng lúa
bao giờ vinh hoa.
1993
(Trích Nhớ Nhà văn Trần Độ, Nxb Văn Học, 2013)
Bậc tiền bối đi làm cách mạng không nghĩ tới chức tước, quyền lợi, hạnh phúc bản thân và ngay cả đến những tấm huân chương nào sẽ gắn trên ngực mà chỉ trăn trở sao dân còn khổ thế - nghĩa là việc ta xả thân đi làm cách mạng nhưng chưa trọn. Cụ Độ và thế hệ cha anh là thế.
Trả lờiXóaCòn nay?